Ca sĩ ảo xâm chiếm làng giải trí châu Á

Lạc Thiên Y ra mắt năm 2012, là nghệ sĩ ảo nổi tiếng nhất Trung Quốc. Lạc Thiên Y được mời tham gia gala lễ hội mùa xuân của đài CCTV cùng Lưu Đức Hoa, quảng bá cho thế vận hội mùa đông ở Bắc Kinh, xuất hiện trên bìa Harper’s Bazaar bản Trung. Cô có hơn 5 triệu người theo dõi trên Weibo, là gương mặt đại diện của nhiều nhãn hàng. Ngoài Thiên Y, hiện nay Trung Quốc có hàng ngàn nghệ sĩ ảo.
Các thần tượng ảo phổ biến ở nhiều nước châu Á khác như Nhật Bản, Nam Hàn. Nhật là nơi đầu tiên sản sinh ngôi sao ca nhạc 3D, từ đầu thập niên 1990, theo Pitchfork. Kyoko Date được HoriPro – công ty tìm kiếm tài năng lớn nhất Nhật Bản – tạo ra vào năm 1995. Ý tưởng là Kyoko không bao giờ vướng bê bối, không mệt mỏi về thể chất, tinh thần khi tham gia các hoạt động.
Đến nay, các công ty Nhật liên tiếp ra mắt nghệ sĩ ảo, trong đó, Hatsune Miku được xem là biểu tượng. Ca sĩ 16 tuổi, có bím tóc màu ngọc lam đặc trưng. Giọng của Miku do Saki Fujita – diễn viên lồng tiếng anime – và nhu liệu vocaloid (người ảo có thể phát ra âm thanh) tạo nên. 14 năm hoạt động, Hatsune Miku có hơn 100.000 bài hát. Từ năm 2008, cô tổ chức nhiều buổi hòa nhạc trực tiếp tại Nhật Bản, Trung Quốc, Mỹ, đa phần “cháy vé”. Miku có hàng triệu lượt theo dõi trên mạng xã hội, xuất hiện trong nhiều bộ phim, chương trình giải trí, tạo cảm hứng cho các hãng đồ chơi.
Ca sĩ ảo đầu tiên của Nam Hàn là Adam năm 1998, nhưng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn do chất lượng hình ảnh thấp và chi phí phát triển cao. Đến nay, thần tượng được tạo ra bằng AI ngày càng chiếm ưu thế.
Trên thế giới, theo Virtualhumans, mặc dù không phải là AI, các nhóm nhạc ảo được sáng tạo bằng 2D như Alvin and the Chipmunks và The Archies xuất hiện từ những năm 1950, gây nhiều chú ý. The Gorillaz với bốn thành viên do nhạc sĩ Damon Albarn thành lập năm 1998, gặt hái nhiều thành công khi theo đuổi dòng nhạc hiphop, EDM, world music.
Các nghệ sĩ ảo được nhận định giúp giảm bớt rủi ro và có tiềm lực kinh tế lớn trong ngành giải trí. Họ cũng không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố tuổi tác, sức khỏe, tài chính, mối quan hệ với đồng nghiệp, công ty. Trên Yonhapnews, giáo sư ngành truyền thông Lee Hye Jin cho biết: “Ca sĩ ảo dễ kiểm soát hơn, không bị ràng buộc về thể chất và cảm xúc. Họ không bị cám dỗ bởi ma túy, dính vào các bê bối tình dục như thần tượng người thật”.
Nghệ sĩ ảo mang đến nguồn thu từ MV, biểu diễn trực tiếp, bán các vật phẩm liên quan, đại diện thương hiệu quảng cáo, đặc biệt trong thời đại số hiện nay.
Tuy nhiên, thần tượng ảo cũng gặp nhiều bất lợi. Theo đại diện công ty Shanghai Henian, dàn dựng một buổi hòa nhạc của nghệ sĩ ảo tốn nhiều nguồn lực hơn. Để chuẩn bị show trong hai giờ của Lạc Thiên Ý, đội ngũ khoảng 200 người từ Trung Quốc và Nhật Bản làm việc suốt sáu tháng. Mọi chuyển động, nét mặt phải được tạo ra bằng cách sử dụng các kỹ thuật chụp chuyển động và mô hình 3D phức tạp.
Giáo sư Lee Hye Jin khẳng định nghệ sĩ ảo không thể thay thế thần tượng thực. “Các thần tượng AI có tính cách độc đáo, nhưng là nhân tạo, dựa trên thị hiếu của khán giả. Làm cách nào người hâm mộ có thể nuôi dưỡng mối quan hệ có ý nghĩa với những thực thể không tồn tại”.