Cơn gió thoảng ( chương 4)
Quỳnh Giao
Dịch giả Liêu Quốc Nhĩ
Kha Mộng Nam là bạn cùng trường với Tô Vọng, nhưng học hai ngành khác nhau.Vọng theo văn khoa, còn Nam thì học nhạc.Hai người cá tính hoàn toàn khác biệt, nhưng không hiểu tại sao họ lại có thể thân như vậy được.Lúc mới đến với nhóm chúng tôi, Nam có vẻ không thích hợp mấy.Chàng thường ngồi lẳng lặng một bên nhìn mọi người cười nói như kẻ bàng quan.Điều này khiến cho Phi Phi có lần phải trề môi bảo tôi:
– Tao thấy anh chàng Nam này có thể đi đóng phim trinh thám được đấy.Nhìn tướng làm ra vẻ trịnh trọng, kẻ cả thế kia trông thật dễ quê.
Thật sự, Nam có vẻ hơi khác người.Chàng không bao giờ ăn mặc cẩu thả, xốc xếch như bao nhiêu người con trai khác, lúc nào cũng y phục chỉnh tề, không lớn tiếng cãi lẩy với chúng bạn.Tóm lại, hình như giữa chàng và chúng tôi có một khoảng cách.Chúng tôi biết gia đình Nam giàu có, chàng lại là con trai độc nhất, nên thái độ có vẻ “thượng lưu” hơn.Thói quen con người thật khó sửa đổi, vì thế Nam không thể trong phút chốc đồng hóa ngay với chúng tôi được, cũng như chúng tôi không thể trong giây phút ưa thích chàng ngay.Mà phải đợi cho đến ngày một, ngày hai rồi sự thay đổi cũng đến.
Hôm ấy, một đêm mùa hạ, trời sáng trăng, thành phố nóng như bị đóng hộp.Chúng tôi cùng nhau đến hồ Bích Đầm chèo thuyền, Nam cũng đi theo.Trên mặt hồ gió mát, trăng sáng, phong cảnh thơ mộng như một bức họa.Chúng tôi mướn một chiếc thuyền lớn, bốn chiếc thuyền nhỏ, mười lăm mười sáu người tụ họp lại.Chiếc thuyền to dẫn đầu, bốn chiếc thuyền nhỏ được cột vào nhau bằng sợi dây thừng, chỉ có những người ngồi trên hai thuyền ngoài là phải chèo thôi.Trăng sáng trên khoảng trời rộng ít sao, tiếng mái chèo va vào nước tạo nên những âm thanh êm đềm.Chúng tôi tuy không uống rượu, nhưng tất cả hầu như say.Những hòn núi mờ ảo xa xa, với dòng nước lấp lánh ánh trăng, ánh sao trên mặt hồ, một thứ không khí yên lặng bao trùm cả cảnh vật.Không hẹn, nhưng mọi người đều không nói, không đùa gì cả.
Trong lúc đó, Nam bỗng huýt sáo một bản nhạc, âm thanh thật ấm, thật dài, lúc cao lúc thấp.Bản nhạc tuy chưa hề nghe qua, nhưng chúng tôi đều công nhận là rất hay.Và bóng trăng, núi, cây cỏ chung quanh bờ hồ, tiếng mái chèo khua nhẹ trên dòng nước bỗng trở nên huyền ảo.Tiếng huýt sáo của Nam như một thứ lời ru ngủ, kéo dài, cuốn hút, lúc khoan lúc nhặt.Chàng huýt sáo thật lâu, sau một âm thanh cao vút rồi êm bặt.Tất cả trở về yên lặng.Sông núi, cây cỏ và cả chúng tôi cũng không thốt nên một lời nào.Con thuyền lửng lơ trôi qua bóng núi, chú lái đò đã ngủ gục từ bao giờ.
Sự yên lặng kéo dài rất lâu, cho lúc Tô Vọng nhẹ nhàng bảo:
– Nam!Ca một bản nhạc nghe chơi.
Nam không đáp, yên lặng.Tô Vọng tiếp:
– Hát đi!Hát cho bọn tao nghe đi.
Nam ậm ừ một vài tiếng, Rồi lại yên lặng.Trên mui thuyền, một chiếc đèn gió, bốn mặt kính, bên trong có thấp một cây nến leo lét.Nam ngẩng đầu lên nhìn, những tia sáng yếu ớt rọi lên khuôn mặt chàng, lên đôi mắt long lanh.Khuôn mặt chàng trở nên sống động với cảm giác mơ màng.Mọi tia mắt đều hướng về phía Nam, mong mỏi được nghe chàng hát.
Nam bắt đầu cất cao giọng, chúng tôi hồi nào tới giờ không ngờ chàng ca hay như thế.Lại một bản nhạc lạ, nhưng hay tuyệt vời, lời ca như bóp tan từng mảnh tim.Chúng tôi chết đuối trong lời ca:
“Có người bảo tôi thế gian này thuộc về anh.
Nhưng sao trong đáp đông ồn ào, tôi lại đánh rơi mình đâu mất.
Có người bảo tôi, niềm tươi vui mãi thuộc về anh.
Nhưng bôn ba khắp bốn phương trời.
Trong bao tiếng cười, không thấy dáng tôi.
Có người bảo tôi, ánh mặt trời đang rọi vào tôi.
Tôi tìm mãi, tìm mãi, không thôi.
Mà sao vẫn không thấy dáng mình trong ấy.
Thế thì tôi đang ở đâu đây?Đang ở đâu đây?
Ai có thể cho tôi được biết?
Tôi ở đâu đây?Tôi ở đâu đây
Làm sao tìm thấy bóng hình tôi?
Ai là người chỉ giúp giùm tôi?
Ai là người chỉ giúp giùm tôi?”
Giọng của chàng chứa đầy một thứ tình cảm rung động và cứng cỏi, khiến chúng tôi nghe lặng cả người.Những câu cuối cùng “Ai là người chỉ giúp giùm tôi” dồn dập mạnh mẽ lại chứa đầy ai oán, như xông lên từ đáy nước, như tràn lan vào tận núi sâu.Chúng tôi nín cả hơi thở không thốt nên lời, hình như lời ca có một một ma lực nào đó đã chặn kín chúng tôi.Một lúc sau anh chàng Lăng Xăng mới nói lớn:
– Hay tuyệt!
Thế là chúng tôi cùng vỗ tay, hét lên tán thưởng.Một thứ tình cảm phấn khởi, khích động khiến mọi người nhốn nháo cả lên.Từ những chiếc thuyền nhỏ, họ đổ dồn qua thuyền lớn, vây kín lấy Kha Mộng Nam.Sự ồn ào xảy ra trên mười phút mới trở về yên lặng.Nam bỗng bỏ rơi đám đông, chàng lặng lẽ đến ngồi trên mũi thuyền.
Thuyền đã qua khỏi bóng núi, mặt trăng lại hiện ra, chúng tôi tắm dưới ánh trăng, vẻ mặt mọi người đều phấn khởi và yên tĩnh.Lúc ấy Nam ngồi trước mặt chúng tôi, không còn là một người tầm thường nữa, mà chàng đã được bao phủ bởi một lớp hào quang.
Phi Phi chen tới trước, giọng xúc động hỏi Nam:
– Ai dạy cho anh hát vậy?
– Không ai dạy cả.
Tử Vân hỏi:
– Còn lời ca của ai?
Nam đáp gọn:
– Tôi.
Phi Phi lại hỏi:
– Còn nhạc?
– Cũng tôi.
Mọi người yên lặng, nghi ngờ, có vẻ không tin, nhưng cũng có người lộ vẻ khâm phục.Riêng Nam chàng vẫn ngồi đó yên lặng, gương mặt thản nhiên không một chút kiêu căng, làm như việc đặt nhạc và lời ca kia là một điều hiển nhiên mà ai cũng có thể làm được.Ánh trăng tạo nên những mảng sáng trên gương mặt của chàng, trông thật tình.Tìng cảm chàng như không giữ kín trong lòng, mà còn toát ra cả chung quanh.
Tôi lặng lẽ rời xa đám đông.Tiếng hát làm tôi cảm động, ánh trăng và bóng đêm làm tôi xúc cảm, bỗng nhiên tôi muốn khóc.Muốn khóc vô cùng.Bước về phía lái tàu, tôi ngồi quay lưng lại, ngắm lấy những điểm sáng lung linh trong nước.Mắt tôi bắt đầu ướt, phía sau lưng tôi, đám đông vẫn còn vây Nam hỏi han đủ chuyện, Những tiếng ồn ào, cười đùa vui vẻ.
Tiếp đó, Nam lại hát, lần này chàng hát một bản nhạc ềm đềm, nhẹ nhàng, giọng ca chàng thấp, lời ca thật rõ ràng, thật xúc động:
“Anh có rất nhiều giấc mộng
Trong ấy bóng em không hề phai
Anh có biết bao ảo tưởng.Ảo tưởng tràn đầy cả dáng ai
Đã có trăm ngàn lần anh nguyện cầu
Nguyện cầu định mệnh ban phép mầu
Để anh được nhìn em, được nghe em và được em
Để được trao em cả mối tình
Nhưng mà em ở phương nào, hỡi em?”
Tôi chầm chậm gạt những giọt nước mắt trên mặt.Em là ai đây trong bài hát của chàng?Ai?Một kẻ may mắn nào đã được tôn thờ, đã được yêu một cách đáng ghét như thế?Ai?Nàng ở đâu?
Bài hát này lại được một tràn pháo tay tán thưởng.Tất cả tình cảm của mọi người như bị chàng nắm gọn trong tay.Họ la, họ hét, họ khen ngợi đến độ lão chèo thuyền phải lớn tiếng phản đối, vì sợ làm đắm thuyền.
Tối hôm ấy, ánh trăng như tràn đầy cả niềm vui và càm thông.Kha Mộng Nam ca say sưa trước bao nhiêu khách mộ điệu đang hò hét, khâm phục.Chàng hát rất nhiều bản có bản của mình, cũng có bản của các nhạc sĩ đương thời.Sau đó chúng tôi biết chàng là một nhạc gia có tài, ngoài tài hát hay ra, Nam còn biết đàn piano, guitar và thổi khẩu cầm nữa.Tôi hôm ấy Nam say sưa hát khiến trăng, nước, núi sông đều như mê mẩn.
Khi du khách trên hồ Bích Đầm đã ra về, mặt hồ chỉ còn lại chúng tôi, không hẹn, mọi người cùng hát bản nhạc vui.
” Khi chúng ta cùng ngồi bên nhau, ngồi bên nhau.
Khi chúng ta cùng họp thành đoàn.Vui vẻ làm sao!
Anh với tôi cùng cười.Ha!Ha!
Tôi với anh cùng cười.Hi!Hi!
Khi chúng ta cùng ngồi bên nhau, thật vui sướng làm sao!”